Sự nghiệp Dalton Trumbo

Buổi đầu sự nghiệp

Trumbo bắt đầu sự nghiệp viết kịch bản chuyên nghiệp vào đầu thập niên 1930, khi nhiều bài viết và bài báo của ông được xuất bản trong các tạp chí chính thống, bao gồm Saturday Evening Post, McCall's Magazine, Vanity Fair, và Hollywood Spectator.[10] Năm 1934, Trumbo được thuê làm tổng biên tập của Hollywood Spectator. Sau đó ông rời khỏi tạp chí để trở thành một người soát kịch bản trong bộ phận cốt truyện của hãng Warner Bros..[9]

Cuốn tiểu thuyết được xuất bản đầu tiên của ông là Eclipse (1935), được phát hành trong thời kỳ Đại khủng hoảng. Viết theo phong cách hiện thực xã hội, Trumbo đã vẽ nên những năm của mình tại Grand Junction để miêu tả một thị trấn và những người ở đó. Cuốn sách đã gây tranh cãi ở thành phố quê hương ông, nơi mà nhiều người đã đề cập đến chân dung hư cấu của ông. Nhưng nhiều năm sau khi ông qua đời, Trumbo đã được vinh danh bằng cách đặt một bức tượng của ông ở phía trước Nhà hát Avalon ở Main Street, nơi ông được mô tả đang viết một kịch bản trong một cái bồn tắm.[11]Trumbo bắt đầu làm phim trong năm 1937 nhưng vẫn tiếp tục công việc viết văn. Tiểu thuyết phản chiến Johnny Got His Gun đã giành được một trong những Giải thưởng Sách Quốc gia đầu tiên: giải cho hạng mục Sách nguyên bản nhất vào năm 1939.[12] Nó đã được lấy cảm hứng từ một bài viết mà Trumbo đã đọc nhiều năm trước đó, một bản tường thuật chuyến thăm bệnh viện bởi Hoàng tử xứ Wales cho một người lính Canada đã mất tất cả chân tay trong Chiến tranh thế giới thứ nhất.[13]

Trong những năm cuối thập kỷ 1930 và đầu những năm 1940, Trumbo đã trở thành một trong những nhà làm phim được trả lương cao nhất của Hollywood, với mức thu nhập khoảng $4000 mỗi tuần khi chuyển nhượng,[14] và kiếm được $80.000 trong một năm.[9] Ông đã làm ra các bộ phim như Thirty Seconds Over Tokyo (1944), Our Vines Have Tender Grapes (1945), và Kitty Foyle (1940), mà ông đã được đề cử một giải Oscar cho kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất.

Bào chữa về chính trị và lọt vào danh sách đen

Bài chi tiết: Danh sách đen Hollywood

Trumbo dành sự ủng hộ cho Đảng Cộng sản ở Hoa Kỳ trước những năm 1940, mặc dù ông không tham gia đảng này cho đến năm 1943.[14][15][16] Ông là một người theo chủ nghĩa ly khai. Cuốn tiểu thuyết The Remarkable Andrew của ông đã mô tả hồn ma của Tổng thống Andrew Jackson xuất hiện để cảnh báo Hoa Kỳ không tham gia vào Chiến tranh thế giới thứ hai. Trong một bài đánh giá về cuốn sách, tạp chí Time đã khôn khéo đùa giỡn, "Những quan điểm của Tướng Jackson không gây ngạc nhiên cho những ai nhận ra rằng George WashingtonAbraham Lincoln hăng hái noi theo đường lối của Đảng Cộng sản trong những năm gần đây".[17]

Không lâu sau cuộc xâm lược của Đức vào Liên Xô năm 1941, Trumbo và nhà xuất bản của ông đã quyết định đình chỉ việc tái bản Johnny Got His Gun cho tới khi kết thúc chiến tranh. Trong chiến tranh, Trumbo đã nhận được thư từ các cá nhân "lên án người Do Thái" và sử dụng Johnny để ủng hộ những lập luận của họ về "một sự hòa bình được đàm phán ngay lập tức" với Đức Quốc xã; Trumbo đã báo cáo những phóng viên này cho FBI.[18] Trumbo đã hối hận về quyết định này, mà ông gọi là "dại dột". Sau khi hai nhân viên của FBI xuất hiện tại nhà ông, ông hiểu rằng "mối quan tâm của họ không nằm trong những lá thư mà nằm ở tôi".[18]

Trong một bài báo năm 1946 mang tựa đề "Mối đe doạ Liên Xô" (The Russian Menace) xuất bản trong tạp chí Script Magazine của Rob Wagner, Trumbo đã viết từ quan điểm của một công dân Liên Xô hậu Chiến tranh thế giới thứ hai.[19] Ông lập luận rằng người Nga có thể sợ số lượng quân đội Hoa Kỳ bao vây họ, vào thời điểm mà quan điểm đồng cảm đối với các nước cộng sản đã bị xem xét nghi ngờ.[19] Ông đã kết thúc bài báo bằng việc phát biểu, "Nếu tôi là người Nga...Tôi sẽ rất lo lắng, và tôi sẽ kiến ​​nghị chính phủ của tôi thực hiện các biện pháp ngay lập tức chống lại cái dường như là một cú đánh gần như chắc chắn nhằm vào sự tồn tại của tôi. Đây là cách nó phải xuất hiện ở Liên Xô ngày nay".[19] Ông lập luận rằng Hoa Kỳ là một "mối đe doạ" với Liên Xô, chứ không phải là quan điểm phổ biến của người Mỹ về Nga như một "mối đe doạ đỏ". Theo tác giả theo chủ nghĩa chống cộng sản Kenneth Billingsley vào năm 2000, Trumbo đã viết trong The Daily Worker rằng ảnh hưởng của cộng sản ở Hollywood đã ngăn cản những bộ phim được làm từ những cuốn sách chống cộng sản, chẳng hạn như Darkness at NoonThe Yogi and the Commissar của Arthur Koestler.[20]

Vào ngày 29 tháng 7 năm 1946, William R. Wilkerson, nhà xuất bản và là người sáng lập của tờ The Hollywood Reporter, đã xuất bản một cột báo "TradeView" mang tựa đề "Một phiếu cho Joe Stalin" (A Vote For Joe Stalin). Bài báo này có liệt kê tên của Trumbo và một số người khác như những người theo chủ nghĩa cộng sản, những người đầu tiên được biết đến với cái tên "Danh sách đen của Billy" (Billy's Blacklist).[21][22] Vào tháng 10 năm 1947, dựa vào những cái tên này, Ủy ban Hạ viện Kiểm tra Hành động Bất hợp Hoa Kỳ (HUAC) đã triệu tập Trumbo và chín người khác làm chứng cho vụ điều tra của họ về việc các điệp viên và những người ủng hộ cộng sản đã lén lút tuyên truyền trong các bộ phim của Mỹ. Các nhà văn đã từ chối cung cấp thông tin về sự liên quan của chính họ hoặc bất kỳ người nào khác và đã bị kết án vì tội không tuân lệnh Quốc hội. Họ đã kháng án lên Tòa án Tối cao theo Tu chính án số một nhưng thua kiện. Năm 1950, Trumbo phải phục vụ mười một tháng trong trại cải tạo Liên bangAshland, Kentucky. Trong bộ phim tài liệu năm 1976 Hollywood On Trial, Trumbo nói rằng "Theo như tôi quan tâm, đó là một bản án hoàn toàn xứng đáng. Tôi đã khinh miệt Quốc hội đó và đã từng khinh miệt vài người kể từ đó. Và trên cơ sở của việc có tội hoặc vô tội, tôi đã có thể không bao giờ thực sự phàn nàn quá nhiều. Điều đó, điều này, một tội phạm hoặc hành động tội lỗi, là sự khiếu nại, sự khiếu nại của tôi."[23]

Trong khi đó, MPAA đã đưa ra một bản tuyên bố rằng Trumbo và đồng phạm của ông sẽ không được phép hoạt động trong ngành công nghiệp này, trừ khi họ từ bỏ chủ nghĩa cộng sản dưới sự tuyên thệ. Sau khi hoàn thành bản án, Trumbo đã bán trang trại của mình và di chuyển cùng gia đình tới thành phố Mexico với Hugo Butler và vợ ông là Jean Rouverol, những người cũng bị đưa vào danh sách đen.[14] Tại Mexico, Trumbo đã viết 30 kịch bản với các bút danh khác nhau, cho các hãng phim B-movie như King Brothers Productions. Trong trường hợp của Gun Crazy (1950), được chuyển thể từ một truyện ngắn của MacKinlay Kantor, Kantor đồng ý là người tiền phong cho kịch bản phim của Trumbo. Vai trò của Trumbo trong kịch bản phim không được tiết lộ mãi cho đến năm 1992.[24]

Trong thời kỳ danh sách đen này, Trumbo cũng đã viết kịch bản cho phim The Brave One (1956) cho hãng King Brothers; bộ phim này đã nhận được một giải Oscar cho truyện gốc hay nhất được ghi danh cho Robert Rich, một cái tên được mượn từ một cháu trai của nhà sản xuất. Trumbo nhớ lại thu nhập trung bình $1.750 mỗi bộ phim cho 18 kịch bản được viết trong vòng hai năm và nói, "Không có gì là quá tốt".[14]

Năm 1956, ông xuất bản The Devil in the Book, một bài phân tích về việc kết án của 14 bị cáo vi phạm đạo luật Smith ở California.[25] Đạo luật đưa ra các hình phạt hình sự cho việc ủng hộ việc lật đổ chính phủ Hoa Kỳ và yêu cầu tất cả những người trưởng thành không có tư cách công dân phải đăng ký với chính phủ.

Sự nghiệp sau này

Dần dần danh sách đen bị trở nên suy yếu; với sự hỗ trợ của đạo diễn Otto Preminger, Trumbo đã được ghi danh cho kịch bản của bộ phim năm 1960 Exodus, chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết cùng tên của Leon Uris. Không lâu sau đó, nam diễn viên Kirk Douglas đã thông báo rằng Trumbo đã viết kịch bản cho bộ phim của Stanley Kubrick mang tên Spartacus (1960) với Douglas thủ vai chính.[26] Với hành động này, Douglas đã giúp chấm dứt quyền lực của danh sách đen. Trumbo được phục hồi quyền thành viên của Hiệp hội các nhà biên kịch Hoa Kỳ bờ Tây (Writers Guild of America, West) và được ghi danh vào tất cả các kịch bản tiếp theo.[cần dẫn nguồn] Cuối cùng trong năm 2011, Hiệp hội đã khôi phục đầy đủ tư cách biên kịch của ông cho kịch bản phim Roman Holiday. Năm 1971, Trumbo đã đạo diễn bộ phim chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết của ông Johnny Got His Gun, trong đó có sự góp mặt của Timothy Bottoms, Diane Varsi, Jason RobardsDonald Sutherland. Một trong những bộ phim cuối cùng mà Trumbo viết kịch bản, Executive Action (1973), được dựa trên vụ ám sát Kennedy.[27] Năm 1975, Viện Hàn lâm Hoa Kỳ chính thức công nhận Trumbo là người đoạt giải Oscar cho The Brave One và tặng ông một bức tượng nhỏ.[cần dẫn nguồn]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Dalton Trumbo http://www.coloradolifemagazine.com/Dalton-Trumbo-... http://www.gjsentinel.com/lifestyle/articles/book-... http://www.hollywoodreporter.com/news/blacklist-th... http://www.humanevents.com/2003/09/02/coulter-and-... http://www.ktvu.com/entertainment/26464434/detail.... http://articles.latimes.com/2009/oct/18/local/me-c... http://articles.latimes.com/2011/jan/12/local/la-m... http://latimesblogs.latimes.com/entertainmentnewsb... http://www.latimes.com/entertainment/movies/la-ca-... http://www.mysteryfile.com/Kantor/Crime_Fiction.ht...